Mở thẻ tín dụng VIB online 100%; Hoàn tiền chi tiêu lên đến 6%. XEM NGAY

Chuyện cục đường đen

Đủ và thiếu chỉ là một khái niệm tương đối. Và cái mình muốn chưa hẳn là cái mình cần.

Hồi đó không có nhiều tạp hóa hay siêu thi mini như bây giờ. Muốn có cà rem ăn là phải đợi mấy anh bán hàng chạy xe đạp với cái chuông leng keng leng keng từ đầu làng đến cuối xóm. Có nhiều lúc ảnh không đi bán là lông vịt hư hết phải đem bỏ, hai chị em mặt xị ra.



Ai cũng có một tuổi thơ đúng không nào? Dù vui, dù buồn vẫn là những kỷ niệm rất đáng trân trọng. Đôi khi chúng ta vô tình bắt gặp chúng trong cuộc sống và có dịp nhớ lại cũng là một điều thi vị.

Nhân cái dịp có anh đồng nghiệp trong Công ty đi Sing về, thế là cả phòng mình được tặng một hộp Chocolate. Phòng có 4 người thôi, mà cứ đùn đẩy nhau hoài vì không ăn hết, mà sự tình chắc tại các chị ấy sợ béo, riêng mình thì không biết sao lại ngán đồ ngọt, mỗi lần ăn vào là rùng mình.

Âu thế mà lại phọt ra cả hàng đống câu chuyện, cả tràng ký ức như nước lũ ùa về, ai ai cũng tranh nhau kể như sợ mất phần. Nhớ nhất là câu chuyện cục đường đen. Câu chuyện bắt đầu từ ngày xửa ngày xưa - thời của những người sinh ra trong thế hệ 7x, 8x, nghèo đến nổi mà chỉ ước có cục đường đen thui để ăn thôi.

- Chị thứ nhất kể: Ngày đó, mỗi lần má nhờ đi mua đường là mừng dữ lắm. Má nhờ mua 200 đ là được hai cục, tranh thủ chạy lon ton trên bờ ruộng tới nhà chỉ còn một cục, má hỏi là nói làm rơi mất rồi. Mà ta nói, hồi đó hủ đường ở nhà là giấu kỹ lắm mày ơi, nhưng sao giấu nổi qua chị mày. (Cười lớn)

- Chị thứ hai kể: Ngày đó, mỗi lần nhà có đám tiệc là hay mần thịt vịt. Thế là phải tranh thủ chờ mọi người làm xong, ngồi canh với thằng em trai để gom lông vịt đem đổi cà rem, có nhiều hôm mém đổ máu với nó.

Hồi đó không có nhiều tạp hóa hay siêu thi mini như bây giờ. Muốn có cà rem ăn là phải đợi mấy anh bán hàng chạy xe đạp với cái chuông leng keng leng keng từ đầu làng đến cuối xóm. Có nhiều lúc ảnh không đi bán là lông vịt hư hết phải đem bỏ, hai chị em mặt xị ra vì buồn đén bỏ ăn cơm luôn.

- Chị thứ ba kể: Ngày đó, gần nhà có cái quán bé tẹo bán chè và si rô, 200đ một ly và toàn đá với đá, vậy chứ lúc nào cũng đi lượm hột điều để đổi, ăn một cách ngon lành. Đa số trẻ con lúc đó đều thèm đồ ngọt vì bánh kẹo là một thứ kha xa xỉ.

Ai trải qua thời đó chắc còn nhớ cách để làm một ly si rô. Một cái bàn bào đá bằng gỗ có gắn lưỡi dao để bào đá cục ra cho nhuyễn, sau đó cho một ít nước đường nấu từ đường cát, thêm hai đến ba muỗng si rô và sữa đặc là thành một ly si rô ngon mát lạnh. Nó có sức thu hút hút như trà sữa bây giờ vậy đó.

- Chuyện của tôi: Bây giờ, mỗi lần đi siêu thị tôi thường mua cho bọn nhóc ở nhà nào là  kem hộp Vinamilk, chocolate m&m, thế mà về là nó chê ỏng chê eo, con không thích loại này, con không thích loại kia...Ừ, thì cuộc sống mà, ngày càng hiện đại và đầy đủ hơn nên không thể đem so sánh với ngày xưa được. Riêng tôi vẫn giữ những câu chuyện ngày cũ để làm hành trang cho mình trong cuộc sống. 

Đủ và thiếu chỉ là một khái niệm tương đối. Và cái mình muốn chưa hẳn là cái mình cần.

Tôi là Thành HR - Follow mình để nhận bài học mới nhất nha. facebook

Post a Comment

Cám ơn phản hồi của bạn. Chúc bạn một ngày tốt lành và thường xuyên dành thời gian ghé thăm Blog mình nha!

 Chủ đề gợi ý xem :

Hãy ủng hộ tác giả bằng cách đăng ký kênh YoutubeFanpage FB với từ khóa HRVN ACADEMY. Trân trọng

© Thành HR's Blog. All rights reserved. Developed by Jago Desain