Ngộ
Rời quê nghèo lên thành phố mưu sinh, hai thằng ở chung một phòng trọ xập xệ, những lúc buồn đời cả hai thằng cùng ra công viên ngồi ngắm trời trăng mây gió, tán hưu tán vượn...
Chào mừng các bạn đang đến với Chuyên mục Câu chuyện cuộc sống trên Blog Nghề Nghiệp. Tôi là Thành HR sẽ đồng hành cùng bạn trong hành trình này. Và hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau đọc câu chuyện Ngộ.
Trong cuộc sống này, có những chuyện không hẳn là đúng hay sai một cách tuyệt đối mà là do góc nhìn. Cho nên, có những câu chuyện trong đời thường ta bắt gặp giống nhau, nhưng lại mang đến những cảm xúc và ý nghĩa hoàn toàn khác nhau cho mỗi người.
Và những mẫu chuyện nhỏ mà mình lượm lặt được đâu đó trong hành trình cuộc sống của mình được ghi chép lại và chia sẻ ngày hôm nay cũng vậy. Nó không có đúng sai, chỉ khác nhau về góc nhìn.
Nước mắt chảy xuôi
Chiến tranh, chồng đi bộ đội, bà thui thủi một mình nuôi năm đứa con khôn lớn thành người, với ước mơ chúng lớn lên làm rạng ngời tổ tông. Hơn bốn mươi năm đầu tắt mặt tối, bán mặt cho đất bán lưng cho trời vẫn không nỡ để đứa nào thiếu ăn thiếu học.
Lớn lên mỗi đứa một phương trời, ai cũng thành danh và mỗi đứa đi một nơi lo toan cho hạnh phúc riêng của mình. Ngày xưa bà nghĩ, con đông sau này về già sẽ ấm cúng, có người chăm sóc. Vậy mà sáu mươi tuổi, bà thui thủi một mình trong căn nhà xập xệ, năm đứa con đã không nuôi nổi lại một bà lão. Có phải nước mắt chảy xuôi, không bao giờ chảy ngược? Ngộ.
Từ thiện
Rời quê nghèo lên thành phố mưu sinh, hai thằng ở chung một phòng trọ xập xệ, những lúc buồn đời cả hai thằng cùng ra công viên ngồi ngắm trời trăng mây gió, tán hưu tán vượn, bàn luận thế thái nhân tình. Người qua lại, già có, trẻ có, giàu có, nghèo có. Nó thường nhón tay bỏ mấy đồng lẻ cho bà lão đáng thương hay mấy đứa nhóc bán vé số. Bạn nó bảo: "Mày rảnh, nghèo mà bày đặt mà sĩ diện" - Nó chỉ cười.
Nhiều năm sau, thằng bạn cùng phòng ngày xưa nhờ bán buôn lừa lọc mà phất lên như diều gặp gió, còn nó vẫn còn là chàng nhân viên quèn vẫn thói quen nhón tay mấy đồng lẻ. Chiều nay xem ti vi, nó vô tình thấy đứa bạn ngày xưa trong chương trình Gây quỹ vì người nghèo với lời phát biểu: "Từ nhỏ tôi đã luôn đồng cảm với những số phận khó khăn, hôm nay tôi bỏ ta một tỷ đồng không phải mua danh mà tôi muốn chung tay với những số phận: - Nó lẩm bẩm: Ngộ, nhưng mà cũng tốt.
Tiền tip
Nó có thói quen lai rai mỗi chiều thứ bảy, dù lương vẫn còn ba cọc ba đồng nhưng cái thú thì không thể cưỡng lại nổi. Cũng chưa đúng, có lẽ nó thích cái tấp nập của quán cóc vỉa hè, những khung cảnh chen lấn, giành giật buôn bán, những lời mời vé số, những người phục vụ chạy đôn chạy đáo...để cảm nhận nhịp sống đa sắc màu của Sài Gòn hoa lệ. Vì đơn giản, nó tìm thấy nó của ngày xưa trong những hình ảnh thân quen đó.
Bàn kế bên vẫn đang nhậu say sưa, trên bàn đồ ăn thức uống tràn làn món, vung vãi khắp nơi xem có vẻ rất sang trọng. Chuông điện thoại reo, hắn đứng dậy ra về để lại trên bàn chút tiền tip, ông bụng bự bàn kế bên thấy vậy trề môi: " Mấy thứ nghèo mà dốt, bỏ tiền ra phải đáng đồng tiền ăn không hết tao đem về cho chó ăn, nghèo suốt đời cho xem" - Hắn mỉm cười quay đi....Ngộ.
Join the conversation