Không ai là vô dụng trong cuộc đời này cả, trừ khi bạn quá lười mà thôi. Hãy cố gắng hết sức, không được nản chí và bỏ cuộc thì may mắn và thành công sẽ đến với bạn.
Chào mừng các bạn đang đến với Chuyên mục Câu chuyện cuộc sống trên Blog Nghề Nghiệp. Tôi là Thành HR sẽ đồng hành cùng bạn trong hành trình này. Và hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau đọc những mẫu chuyện với chủ đề Không có ai là vô dụng cả.
Trong cuộc sống, có những tình huống nếu mình chỉ lấy suy nghĩ chủ quan của mình để áp đặt như một định kiến cá nhân có thể sẽ chưa đúng. Hãy cố gắng bình tĩnh trước mọi tình huống, có cái nhìn đa chiều để đánh giá sự việc.
Không ai là vô dụng trong cuộc đời này cả, trừ khi bạn quá lười mà thôi. Hãy cố gắng hết sức, không được nản chí và bỏ cuộc thì may mắn và thành công sẽ đến với bạn. Hãy cùng tham khảo hai mẫu chuyện sau, để tiếp thêm niềm tin và không ngừng nỗ lực mỗi ngày bạn nha!
Không có ai là vô dụng cả
Có một chàng trai sau khi tốt nghiệp cấp 3 vì hoàn cảnh gia đình neo đơn đã không thi vào đại học, mà quyết định ở lại quê nhà và sớm yên bề gia thất.
Sau khi kết hôn, anh quyết định đi dạy học kèm tại nhà cho các học sinh trong làng. Vì chưa có nhiều tâm huyết và thiếu kinh kinh nghiệm, nên chưa đầy một tuần anh đã bị học sinh tẩy chay và không ai đăng ký học với anh nữa.
Anh trở về nhà với tâm trang chán nản, người vợ vội an ủi: “Những việc không vừa ý mình thì có đầy ra đó, có người trút ra được, cũng có người trút không được, anh không cần phải thương tâm như vậy, cũng sẽ có nhiều việc thích hợp hơn đang chờ anh kia mà”.
Về sau, anh ra ngoài làm công cho người ta, lại bị ông chủ đuổi về nhà vì anh làm việc quá chậm. Lúc đó, vợ nói với anh: “Động tác luôn có nhanh có chậm, người ta đã làm việc nhiều năm như vậy, còn anh thì chỉ là học sinh đọc sách, sao có thể nhanh như họ được?”.
Anh lại trải qua rất nhiều công việc, nhưng cũng vẫn thế, phần lớn là bỏ dỡ nửa chừng. Thế nhưng, mỗi lần anh chán nản thất vọng trở về, người vợ lại luôn luôn an ủi anh, chưa bao giờ than trách một câu.
Lúc hơn 30 tuổi, anh nhờ vào khả năng thiên phú về ngôn ngữ, làm trợ giảng tại trường khuyết tật. Về sau, anh xây dựng được một trường khuyết tật khác. Sau đó, tại rất nhiều thành phố, anh lại xây dựng được rất nhiều phân hiệu khác. Từ đó, anh đã là ông chủ với tài sản rất nhiều nơi.
Một ngày nọ, anh hỏi vợ rằng: “Mỗi lúc anh cảm thấy tiền đồ vô vọng, điều gì đã khiến em lúc nào cũng có lòng tin với anh như vậy?”
Cô trả lời mộc mạc, đơn giản:
“Một mảnh đất, không hợp cho việc trồng lúa mạch, có thể trồng thử đậu; nếu đậu cũng không thích hợp, có thể thử trồng dưa leo; nếu cả dưa leo cũng không được thì rải lên một ít kiều mạch nhất định cũng có thể nở hoa. Bởi vì một mảnh đất, luôn luôn có một hạt giống thích hợp với nó, cuối cùng cũng sẽ có thành quả thu hoạch trên mảnh đất đó thôi”.
Hãy nhìn sự việc ở nhiều góc độ khác nhau
Có một ông cụ mù đến nhà bạn thân chơi, mải nói chuyện đến tận đêm muộn mới về. Người bạn đã đưa cho ông ấy một cái đèn lồng rồi nói: Trời tối rồi, ông cầm đèn lồng mà đi. Ông cụ mù tức giận vì cho rằng người bạn đang cố tình trêu tức mình, ông gắt gỏng: Biết tôi bị mù vậy mà còn cho tôi cầm đèn lồng, ông cố tình xát muối vào tôi đấy à?
Người bạn bình tĩnh giải thích ý định của mình: Tôi chưa bao giờ nghĩ vậy, tôi chỉ cho rằng về tối, ông lại mù nếu cầm chiếc đèn lồng theo thì ông đi đến đâu đèn sáng đến đó, chẳng phải mọi người đều có thể tránh được ông hay sao?
Dù hơi khó chịu nhưng ông cụ mù thừa nhận: Cũng đúng.
Tư duy bán hàng quyết định thành công của bạn
Trước một toà nhà nọ, có một cậu bé bị mù ngồi đó với chiếc mũ phía trước và một tấm bảng ghi: “Tôi bị mù, xin mọi người hãy rũ lòng thương mà giúp đỡ tôi”. Nhưng cậu ngồi cả ngày, vẫn chỉ được vài đồng bạc lẻ.
Một người đàn ông đi ngang qua, ông đã lấy một vài đồng xu từ chiếc ví của mình ra và bỏ chúng vào chiếc mũ của cậu bé. Sau đó, ông cầm tấm bảng lên, chùi hết dòng chữ và viết lại một tấm bảng khác. Rồi ông đặt tấm bảng trở lại chỗ cũ để mọi người đi ngang qua sẽ dễ dàng nhìn thấy dòng chữ mới này.
Chẳng mấy chốc, chiếc mũ của cậu bé nhanh chóng đầy tiền. Người nào đi ngang qua cũng ghé vào cho cậu vài đồng. Buổi chiều hôm đó, người đàn ông đã ghi lại tấm bảng đến để xem mọi việc như thế nào. Cậu bé nhận ra những bước chân của ông nên liền hỏi: “Chú là người đã viết lại tấm bảng cho cháu vào sáng nay phải không? Chú đã viết gì thế?”
Người đàn ông nói: “Chú chỉ viết lại những gì cháu viết nhưng theo một cách khác!”
Người đàn ông đó đã viết gì các bạn, dừng loại 1 phút để tìm câu trả lời trước khi đọc tiếp nhé!
.
.
.
.
.
.
Ông ấy đã viết: “Hôm nay là một ngày thật đẹp, nhưng cháu không thể nhìn thấy điều đó được”.
(st)