Mở thẻ tín dụng VIB online 100%; Hoàn tiền chi tiêu lên đến 6%. XEM NGAY

Ai là người quyết định cuộc đời bạn?

Không ai có thể chịu trách nhiệm thay bạn cho chính các quyết định quan trọng trong cuộc đời bạn

Không ai có thể chịu trách nhiệm thay bạn cho chính các quyết định quan trọng trong cuộc đời bạn. Nên đừng quá trông đợi vào một ai đó sẽ đủ tử tế dẫn lối.

Dám thất bại và bài học ra quyết định


Chào mừng các bạn đang đến với Chuyên mục Câu chuyện cuộc sống trên Blog Nghề Nghiệp. Tôi là Thành HR sẽ đồng hành cùng bạn trong hành trình này. Và hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau đọc những mẫu chuyện với chủ đề Dám thất bại và bài học ra quyết định.

Không ai có thể chịu trách nhiệm thay bạn cho chính các quyết định quan trọng trong cuộc đời bạn. Nên đừng quá trông đợi vào một ai đó sẽ đủ tử tế dẫn lối, thay vào đó hãy tự đứng trên đôi chân của mình.

Không ai có thể thay bạn ra quyết định

Ngày xửa, ngày xưa...

Có một thiếu nữ từng học múa ba lê suốt thời niên thiếu và cuối cùng cảm thấy mình có thể gắn bó suốt cuộc đời với nó. Cô muốn trở thành diễn viên múa chính nhưng trước hết cô muốn chắc là mình có tài. Vì vậy mà khi có một đoàn múa bale đến thị trấn, cô đến hậu trường sau buổi biểu diễn và nói với nhà biên đạo múa:

- Tôi muốn trở thành một nữ diễn viên múa ba lê vĩ đại, nhưng tôi không biết mình có năng lực hay không?

- Hãy múa cho tôi xem nào - nhà biên đạo múa trả lời, nhưng chỉ sau hai phút thì ông ta lắc đầu và nói: “ Không, không, không ! Cô không có đủ năng lực đâu.

Người thiếu nữ về nhà, đau khổ vô cùng. Cô quẳng đôi giày múa ba lê vào trong kho và không bao giờ mang chúng nữa. Sau đó, cô kết hôn và rồi có con và khi các con cô đã khôn lớn, cô nhận được một việc làm thêm là điều khiển một máy đêm tiền ở một cửa hàng bách hóa.

Nhiều năm sau, khi đoàn ba lê ngày trước đến thị trấn, cô đi xem và khi rời khỏi nhà hát, cô va phải nhà biên đạo múa khi xưa giờ đây đã 80 tuổi. Cô nhắc ông nhớ lại những điều ông đã nói trước đây. Cô cho ông xem những tấm ảnh của con mình và kể cho ông nghe công việc hiện tại ở cửa hàng bách hóa rồi nói:

- Có một điều vẫn luôn làm tôi day dứt. Sao thầy lại có thể nhận xét tôi một cách nhanh chóng là tôi không có đủ thực lực?

- Ồ! Thật ra thì tôi không hề nhìn khi cô múa, nhà biên đạo nói, đó là điều mà tôi nói với tất cả những người mà đến gặp tôi.

- Nhưng…nhưng điều đó thật không thể tha thứ được! Cô bật khóc .Thầy đã chôn vùi cả cuộc đời tôi! Lẽ ra tôi đã có thể trở thành một nữ diễn viên múa vĩ đại.

Lúc này tôi muốn các bạn tạm ngừng để suy nghĩ - bạn nghĩ gì về những gì mà nhà biên đạo mua đã làm? Liệu điều đó có đúng không? Cứ viết câu trả lời vào khoảng trống bên dưới trước khi đọc tiếp. Có thể tôi đoán sai, nhưng tôi nghĩ tôi biết điều bạn đang nghĩ. Chúng ta hãy tiếp tục theo dõi câu chuyện.

 - Không, không, tôi không nghĩ thế, nhà biên đạo nói, nếu cô có đủ năng lực thì cô sẽ chẳng thèm để ý đến những lời mà tôi nói đâu!

Không ai có thể chịu trách nhiệm thay bạn cho chính các quyết định quan trọng trong cuộc đời bạn. Nên đừng quá trông đợi vào một ai đó sẽ đủ tử tế dẫn lối, thay vào đó hãy tự đứng trên đôi chân của mình.

(Trích: DÁM THẤT BẠI)

Thói quen trì hoãn và 80 năm cuộc đời

Có hai anh em nhà nọ quyết định thuê một căn hộ ở tầng thứ 80 của tòa nhà. Vừa để cho thoáng mát vừa có thể ngắm nhìn được toàn bộ thành phố.

Rồi đến một ngày khi hai anh em đi làm về thì thang máy của tòa nhà bị hỏng. Suy nghĩ một lúc cả hai anh em quyết định đi bộ lên phòng của mình. Đi đến tầng thứ 20 thì cả 2 anh em thấy mệt lã cả người nên quyết định bỏ ba lô và các vật dụng ở lại và đi tiếp lên phòng. Đến tầng thứ 40 thì cả hai đã mệt vô cùng rồi.Và họ bắt đầu càu nhàu, đổ lỗi cho nhau.

Người em nói : Chính anh đã thuê căn hộ này nên mới gặp chuyên như hôm nay,biết thế tôi đã không thuê cùng anh căn hộ này, để cho anh ở một mình. Người anh đáp lại: Chính em cũng đã đồng ý và khuyên anh nên thuê căn hộ này chứ gì nữa, em định đổ lỗi cho tôi sao?

Và họ cứ cằn nhằn và đổ lỗi cho nhau như thế mãi cho đến tầng thứ 60 thì cả hai dường như không thể đi nỗi nữa rồi. Và họ thống nhất là không cãi nhau nữa để giành sức mà đi lên hết. 

Đi mãi thì cuối cùng họ cũng đến được phòng của mình. Họ rất vui mừng trong tiếng thở hổn hển. Nhưng đến lúc lấy chìa khóa ra mở cửa phòng thì họ mới nhận ra là họ đã để quên ở trong ba lô ở dưới tầng 20.

Không biết cả hai anh em này sẽ giải quyết như thế nào tiếp đây nhưng từ câu chuyện này ta có thể liên tưởng một điều thú vị rằng: hãy xem tòa nhà 80 tầng đó như là cuộc đời 80 tuổi của một con người:

+ Khi 20 tuổi con người đó với rất nhiều hoài bảo và ước mơ. Và họ lần lượt đưa ra những quyết định quan trọng cho cuộc đời mình.

+ Đến lúc 40 tuổi khi những nổ lực và quyết tâm của mình không được như ý muốn thì họ bắt đầu thấy nuối tiếc, ân hận và càu nhàu về những quyết định trước kia của mình.

+ Đến năm 60 tuổi khi họ thấy họ không thể làm gì nỗi được rồi vì vậy họ không cằn nhằn nữa mà chấp nhận chịu đựng mà sống tiếp quãng đời còn lại.

+ Đến năm 80 tuổi khi sắp phải xa lìa tất cả, họ nhìn lại cuộc đời mình thì mới thấy thực ra mình đã quyết định sai lầm từ năm 20 tuổi, mình đã để quên chìa khóa thành công của cuộc đời mình ở đó. Nhưng đã quá muộn màng lắm rồi.

Vậy nên mọi người chúng ta, hãy biết nắm giữ lấy chiếc chìa khóa của cuộc đời mình ngay từ bây giờ bạn nhé!

(st)

Hãy ủng hộ tác giả bằng cách đăng ký kênh Youtube và Fanpage FB với từ khóa HRVN ACADEMY. Trân trọng

Tôi là Thành HR - Follow mình để nhận bài học mới nhất nha. facebook

Post a Comment

Cám ơn phản hồi của bạn. Chúc bạn một ngày tốt lành và thường xuyên dành thời gian ghé thăm Blog mình nha!

 Chủ đề gợi ý xem :

Hãy ủng hộ tác giả bằng cách đăng ký kênh YoutubeFanpage FB với từ khóa HRVN ACADEMY. Trân trọng

© Thành HR's Blog. All rights reserved. Developed by Jago Desain